📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 13

40

Tôi gửi cho Châu Huyên một bức ảnh tôi và Tống Thần nắm tay nhau.

Tất nhiên, điểm nhấn chính là chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Châu Huyên thực sự bị sốc: “Kỷ Hiểu Hiểu! Cậu xem cậu đắc ý như thế nào kìa! Cậu có thể ngừng thể hiện tình cảm của mình trước mặt những người độc thân được không?!”

Vài giây sau, cô ấy lại gửi thêm một tin nhắn khác: “Chết tiệt, nhìn cậu hạnh phúc tớ cũng muốn khóc”.

Ngay sau đó, cô ấy đã thu hồi lại tin nhắn.

Một tin nhắn mới được gửi tới: “Hiểu Hiểu, hãy hạnh phúc nhé.”

Bạn thân nhất của tôi, làm sao tôi có thể không hiểu được tấm lòng của cô ấy?

Cô ấy không muốn tôi nghĩ về quá khứ, và tôi không muốn nhớ lại những đau đớn, thống khổ đó nữa.

Cô ấy chỉ mong tương lai của tôi được hạnh phúc và trọn vẹn.

Cuộc trò chuyện với Châu Huyên khiến tôi nhớ đến một chuyện khác nên chạy đếnphòng sách tìm Tống Thần.

“Mấy bức ảnh đâu rồi?”

Tống Thần đang sử dụng máy tính, liền kéo tôi vào lòng, ngồi lên người anh: “Ảnh gì?”

Chắc là anh vừa uống nước, môi dính đầy nước, trông rất hấp dẫn.

Và bây giờ khoảng cách này… rất nguy hiểm.

Tôi có thể hôn anh ấy ngay khi tôi ngẩng đầu lên.

Tất nhiên là tôi đã làm vậy.

Cả hai đều là vợ chồng hợp pháp, không hôn thì đáng tiếc quá phải không?

Tống Thần ôm eo tôi để tôi ngồi thoải mái hơn.

Nhưng thực ra lại khiến tôi nghẹt thở.

Đến nỗi khi anh ấy rời khỏi tôi, tôi đã quên mất lý do ngay từ đầu tại sao mình lại bước vào phòng làm việc.

Anh ấy nhìn tôi buồn cười: “Ý anh là những bức ảnh.”

Tôi vỗ đầu: “Không phải anh hỏi Châu Huyên lấy mấy bức ảnh à? Em hỏi cô ấy, cô ấy nói mấy tấm ảnh còn lại đều đưa cho anh.”

Anh đỡ tôi đứng dậy và lấy ra một chiếc ví cũ từ tủ sách.

Mở ra, có những bức ảnh chúng tôi chụp cùng nhau, còn có những bức ảnh Châu Huyên giúp tôi chụp một mình

Nhìn qua nó một lần nữa, tôi tìm thấy một ghi chú.

Tống Thần sắc mặt hơi biến, đưa tay bắt lấy.

Anh ấy hiếm khi có phản ứng lớn như vậy, tôi lại càng tò mò, cầm tờ giấy rồi chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa đọc.

Tốc độ chậm lại và cuối cùng dừng lại.

Bức thư là từ những ngày còn học đại học, anh viết: Nếu một ngày nào đó tôi không may qua đời, xin hãy đốt những bức ảnh này cho tôi. Tống Thần.

Tôi đưa lại tờ giấy và ví cho anh ấy.

Tống Thần nhận lấy với vẻ mặt xấu hổ: “Trước nằm vùng, sẽ phải để lại thư tuyệt mệnh. Anh không còn lời cuối nào để lại, cho nên…”

Lời nói của anh ấy dừng lại khi tôi ôm anh ấy thật chặt.

Anh dừng lại một chút, đưa tay ra ôm lại tôi, vuốt ve mái tóc dài của tôi: “Anh xin lỗi, Hiểu Hiểu” 

41

Tôi đang mang thai.

Chúng tôi không cố ý tránh thai, kết quả này có thể nói là đương nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả thử thai trong phòng tắm, trong lòng tôi vẫn như có tiếng pháo hoa.

Tôi mang trong mình đứa con của Tống Thần

Không thể tin được.

Tống Thần đang sắp xếp tài liệu trong phòng sách, tôi mở cửa bước vào.

Anh ngước lên, nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì? Lẩu? Rau xào?”

Tôi hỏi anh: “Phụ nữ mang thai có kiêng kỵ gì không?”

Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không thể hút thuốc và uống rượu? Những điều khác không nên kiêng kỵ. Từ góc độ y học, chế độ ăn uống bình thường là được…”

Tôi nhìn anh và cười, cười và cười.

Anh chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại giữa câu.

Anh kinh ngạc, không thể tin được, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi
“Ở đây”

Tôi đưa que thử thai cho anh: “Chúc mừng Tống Thần, anh sắp được làm cha rồi.”

Trong giây lát, anh muốn bế tôi lên, nhưng có lẽ vì thương đứa bé nên anh đã dừng lại.

Sau đó tôi thấy anh ấy đi vòng tròn trong phòng làm việc.

Tôi sửng sốt, không khỏi bật cười: “Anh có thể dừng lại một chút không”

Anh ngồi xuống cạnh tôi theo chỉ dẫn, luồn ngón tay vào mái tóc dài của tôi, nhẹ nhàng ôm đầu tôi rồi cúi đầu hôn tôi.

Không có từ ngữ nào đẹp hơn vành tai chạm tóc mai*.

*耳鬓厮磨: Ý chỉ hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.

Dần dần, tôi chuyển từ ngồi sang nằm, nép mình vào chiếc ghế sofa mềm mại, mở to mắt nhìn anh.

Lúc này tôi rất ít khi mở mắt nên hơi ngạc nhiên.

“Hóa ra tai của anh sắp chuyển sang màu đỏ rồi.”

Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: “Em cũng có thể dễ dàng chuyển sang màu đỏ, không chỉ ở tai.”

Một số hình ảnh không thể miêu tả biến thành clip được phóng to vô hạn trong tâm trí tôi và làm mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.

Tôi theo thói quen cố tìm thứ gì đó để che mặt nhưng tất cả gối đều bị ném xuống đất.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi đành vùi mình vào vai anh, trầm giọng nói: “Tống Thần, anh hình như học được điều xấu rồi.”

Rõ ràng trước đây tôi mới là người trêu chọc anh ấy

Tống Thần bắt chước tôi, hạ giọng nói với tôi: “Trước đây anh hay dè dặt, nhưng bây giờ thì không.”

Tôi dường như nhận ra điều gì đó: “Cho nên?”

Anh cười: “Cho nên sau này sẽ xấu hơn một chút.”

42

Tống Thần bắt đầu đi làm bình thường.

Vào thứ bảy, khi cả hai chúng tôi đều đi nghỉ, anh ấy đã cùng tôi đi khám thai.

Trong hình ảnh siêu âm màu 4 chiều, em bé đá chân lười biếng và không hợp tác cho lắm.

Tống Thần chăm chú nhìn những hình ảnh mờ ảo trên màn hình, nghiêm túc hơn tôi.

Bác sĩ thu máy dò lại, mỉm cười: “Em bé rất khỏe mạnh.”

Ông ấy cũng dặn dò Tống Thần: “Bây giờ đã bảy tháng, có lẽ sẽ khó ngủ hơn. Cần cần phải quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của bà bầu. Mang thai không phải là một việc dễ dàng.”

Tống Thần gật đầu một lúc, như muốn ghi nhớ tất cả những gì bác sĩ nói.

Tôi không thể không mỉm cười.

Thời gian thật kỳ diệu phải không?

Lần đầu tiên gặp Tống Thần, làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó người đàn ông với vẻ mặt xa cách và lạnh lùng đó sẽ cùng tôi đến phòng khám sản khoa và nghiêm túc học tập để trở thành một người cha tốt

Sau khi ra khỏi bệnh viện, đi ngang qua rạp chiếu phim, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Em có muốn đi xem phim không?”

Tôi nhanh chóng vào tra cứu thông tin: “Nhưng những phim chiếu gần đây đều là phim hành động, à, chúng ta đi xem cái này nhé, phim tình cảm.”

Phim hành động chắc chắn liên quan đến đánh nhau và đánh nhau, và tôi không muốn anh ấy xem nó.

Anh ấy nói: “Xem cái em muốn xem đi, anh đều được.”

Nhìn theo ánh mắt của anh, là một cặp đôi rất sôi nổi

Anh nói thẳng thừng: “Hình như đã lâu lắm rồi anh mới cùng em đi xem phim và làm điều mà một cặp đôi bình thường nên làm.”

Tôi mỉm cười nắm tay anh: “Tống Thần, anh có muốn bù đắp những năm tháng không ở bên em không?”

Anh không nói gì, đó là sự đồng ý của anh.

Tôi tựa đầu vào vai anh, cười đi nói lại: “Anh không cần phải làm gì đặc biệt, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ vui vẻ.”

error: Content is protected !!